🏏 Bảo Bối Của Tổng Tài Lãnh Khốc
Trọng Sinh Theo Đuổi Tổng Tài Lãnh Khốc , chương 41 của tác giả Mèo Mù Mắt Đen cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Chương 41: Chuẩn bị. Chương 42: I"m not dead yet. Chương 43: Yên vị với vị trí thiếu phu nhân Hàn gia. Chương 44: Đoàn viên. Chương 45: Lần thứ 2 bước lên lễ đường. Chương 46: Hạnh phúc khi là cha mẹ. Chương 47: Ngoại truyện 1: Phong Thần và Anna. Chương 48: Ngoại truyện 2
Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng chương 1 | Đọc Chương 1 - Chương 1 full - doc truyen Tong TAi LAnh Khoc Bao Boi Mo MAng chương 1 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Vợ Trước Của Tổng Tài Lãnh Khốc. 8.5/10. 39.5K. Tác giả: Thiển Khuynh Thành. Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị. Nguồn: Diệp Lạc Hoa. Trạng thái: Còn Tiếp. Nói về lần đầu tiên gặp mặt, anh 26, cô 17. Anh là con cưng của một gia đình giàu có bậc nhất, được sự yêu chiều sủng
Truyện Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục - Chương 299 với tiêu đề 'Chính là dựa vào tôi là chồng cô' Hiện menu doc truyen Danh sách
Read Tổng tài lãnh khốc, bảo bối mơ màng 3 from the story Tổng tài lãnh khốc, bảo bối mơ màng (HĐ)- Ngữ Vũ by hangnguyen2494 with 1,385 reads.Chương 45 chương
Vợ Yêu Của Tổng Tài Lãnh Khốc. Truyện ngôn tình Vợ Yêu Của Tổng Tài Lãnh Khốc nói về Lâm Duẫn Nhi. Học sinh gương mẫu, có cuộc sống khá bình thường. Vẻ ngoài xinh xắn, tươi tắn.
Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài. Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc. Full. Ngôn Tình, Sủng Tác giả:
Đánh giá. Truyện được người đọc nhận xét là có cốt truyện khá nhàm chán, không có gì độc đáo mới lạ. Truyện này nên đọc giải trí, không cần chiều sâu nhân văn quá sắc sảo. Không hay không tệ, cũng có lớp lang rõ ràng, không sa đà quá vào yếu tố cảm xúc hay hình
RHJ0xl. Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng - Ngữ Vũ Thảo luận trong 'Thùng Rác' ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng Tác giả Ngữ Vũ Editor Lyly96 Thể loại đại, sủng, sạch Couple Hàn Vũ Tuấn & Hà Tình Đôi lời của editor Chuyện này có giới thiệu, mình xin được giới thiệu sơ qua như sau Đây là câu truyện kể về chàng tổng giám đốc lãnh khốc, khi nhìn thấy nữ chính lần đầu tiên , từ đó bắt đầu sủng . Nữ chính là mộh đến từ cổ đại, nhưng lý do vì sao xuyên , cũng nhớ gì về quá khứ, gặp nam chính và nam chính.... Ha ha, xin lỗi vì giới thiệu lung tung này, mình cũng chẳng biết giới thiệu sao nữa, tóm lại đây là truyện sủng, siêu sủng, mọi người cứ theo rõi rồi , hihi... Mong các bạn ủng hộ! Chương 1 Dạ, gọi Đường Nhuế Hâm. Dạ, nơi này là nhà Đường phủ? đúng! Nơi này. . . . . . Đường phủ? ! hẳn là ở nhà mới đúng a, nhà là Đường phủ tuyệt đối sai. Trong trí nhớ trống chỉ có hai điểm này là có thể khẳng định . Nhưng Đường phủ, gian phòng của là cái dạng này sao? Giường này, hộc tủ làm sao lại ki quái như vậy? Nơi này, có cái gì đúng, mặc dù biết là lạ ở chỗ nào. Tóm lại. . . . . . Chính là đúng! Ô. . . . . . Nơi này là chỗ nào! Người ta tại sao lại ở chỗ này? Ô. . . . . . Đường Nhuế Hâm nhìn bốn phía xa lạ, trong lòng tràn đầy sợ hãi! ôm chăn từ từ lui đến chân giường bắt đầu nức nở. Lúc này ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng gào "Hà Tình! Hà Tình! Cậu ở đâu? Tôi mà nhìn thấy cậu ở giường, cậu nhất định phải chết! Cậu có biết tại là mấy giờ rồi ! . . . . . ." mặc chiếc áo màu hồng lộ lưng hấp tấp xông vào. Thấy Nhuế Hâm núp ở chân giường đảo cặp mắt trắng dã "Aha! Tớ biết ngay mà! Tôi còn ngu ngốc, nhiều lần như vậy lại còn tin tưởng cậu! Lại tin tưởng đồ lười nhà cậu muốn sáng sớm leo núi! Cậu có biết tôi chạy đến dưới chân núi đợi cậu bao lâu ! Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Thế nhưng bây giờ còn giường! Tôi cũng muốn điên rồi! Vui vẻ chuyện. . . . . . Lần này cậu chết chắc!" xong cũng làm bộ muốn nhào tới Nhuế Hâm. "Ngươi? Ngươi! Tại sao?" áo trắng vọt tới bên giường thấy ánh mắt Nhuế Hâm kinh ngạc và hơi sợ hãi sửng sốt chút vội hỏi. Nhưng ngay sau đó vừa giống như nhớ ra cái gì dường như bất đắc dĩ hỏi "Này lại diễn kịch gì vừa ra? Giả bộ con dâu đáng thương bị khi dễ, vậy tớ là bà bà hung ác sao? Cậu đúng là nghiện diễn kịch rồi? Muốn thể nghiệm cổ đại? Nghĩ điên rôi? Cậu có hy vọng rồi? muốn thể nghiệm phải tìm cha mẹ cậu Châu Phi thể nghiệm mới đúng! Cũng tương đối phù hợp với khí chất của cậu!" "Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . xin lỗi, tôi . . . . . Tôi. . . . . ." Nhuế Hâm nhìn mặt hung dữ này, sợ hãi xin lỗi. "Được rồi, được rồi! Tôi nên mong chờ gì đối với đồ lười như cậu. Được rồi! Đừng đùa, ai, chính là có biện phát với khuôn mặt vô tội này, cho dù biết là giả bộ cũng thể tức giận!" Dường như để hả giận áo trắng véo véo khuôn mặt mập mạp của Nhuế Hâm. "Ô. . . . . ." Sau giây đồng hồ, Nhuế Hâm giống như kinh sợ khóc lớn lên! "Ách. . . . . . Cậu? Hà Tình. . . . . . Làm sao vậy? Cậu phải khóc đấy chứ? khóc ? Trời ạ! Tại sao? Tại sao? Xảy ra chuyện gì? Vui vẻ chuyện" "Ô. . . . . ." "Rốt cuộc tại sao? Chết tiệt! Đừng khóc nữa! Trời sập rồi?" áo trắng lo lắng dò hỏi. "Ô. . . . . . Nơi này là chỗ nào? Ô. . . . . . Người ta tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Ở chỗ này? Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là ai a?" Nhuế hâm vừa nghẹn ngào vừa dùng thanh giống như muỗi kêu hỏi. "Đừng khóc, lớn tiếng chút tớ nghe . . . . . . Rốt cuộc tại sao?" áo trắng cũng bò lên giường, ôm lấy Nhuế Hâm còn phát run, nhàng trấn an . Cảm giác được áo trắng dịu dàng, Nhuế Hâm rốt cuộc ngẩng đầu, dùng đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn kia. Cẩn thận hỏi "Nơi này là chỗ nào? Tôi tại sao ở chỗ này? Ngươi là ai?" "Trời ạ, làm trò hồi lâu như vậy cậu còn đùa bỡn tôi!" áo trắng cảm giác mình lại bị lừa hỏng mất dường như gầm . "Wow. . . . . . Người ta có! Ô. . . . . . Ngươi nên tức giận có được hay . . . . . . Người ta sợ hãi!" Nhuế hâm vất vả mới cầm được nước mắt lại giống như chuỗi hạt châu đứt dây thi nhau rơi xuống. Thiếu nữ áo trắng sửng sốt ba giây đồng hồ sau nhanh kiểm tra đầu Nhuế Hâm, "Trời ạ, cậu bị đụng vào đầu sao? Bị thương sao?" Sau khi kiểm tra đầu Nhuế Hâm đến lông tóc cũng bị đả thương, cẩn thận nghiên cứu vẻ mặt Nhuế Hâm. phút đồng hồ sau phát Nhuế Hâm lừa , "Trời ạ, vui vẻ chuyện, mau cho tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể như vậy?" "Xảy ra chuyện gì? Người ta biết! Ta chỉ biết ta tên là Nhuế hâm, nhà ta là Đường phủ. Sau đó ta tỉnh lại ở nơi này, nơi này hẳn phải là nhà của ta. Ta cũng vậy nhận ra ngươi. . . . . ." Nhuế hâm sợ hãi . "Ngươi nhận ra ta! Ta muốn điên rồi, ta là Hàn Thấm Nhụy. Cậu chết tiệt! Lúc để tớ chịu tiếng xấu thay cậu sao thấy cậu nhận ra tớ! Tớ vui vẻ chuyện, Cậu tên Hà Tình phải là cái gì Đường Nhuế Hâm, còn có, nhà cậu cũng phải là Đường phủ gì gì đó, nơi này chính là nhà cậu. Có phải cậu bị cái gì kích thích hay , có muốn xuyên cũng trở thành như vậy ! Vậy nhất định là cậu còn chưa tỉnh ngủ đầu óc còn chưa ràng, có lẽ tại còn chưa tỉnh, còn nằm mơ! Cậu yên tĩnh chút, đến, chúng ta rửa mặt trước cho thanh tĩnh rồi ." Hàn Thấm Nhụy dẫn đến phòng rửa tay rửa mặt, phát chỉ trí nhớ của có vấn đề, ngay cả vòi nước cũng biết dùng, nghiễm nhiên biến thành cuộc sống ngu ngốc. Hàn thấm nhụy vừa liên miên cằn nhằn rất nhiều về chuyện Nhuế Hâm, nghĩ cố gắng đổi lại trí nhớ hỗn độn của , quên mất.....cái gì Đường Nhuế Hâm với Đường phủ. Nhuế Hâm càng hồ đồ hơn, nhớ được...tên họ, gia đình. Hoàn toàn bị hủy bỏ! đối với bọn họ cảm thấy rất xa lạ, hoàn toàn tìm được chút cảm giác quen thuộc, hỗn loạn này làm biết phản ứng như thế nào, chỉ có thể lăng lăng nhìn Hàn Thấm Nhụy, trong mắt tràn đầy bàng hoàng. Hàn Thấm Nhụy nhìn vẻ mặt mờ mịt kia, Tình Nhi đáng thương, rốt cuộc cảm giác được tính nghiêm trọng của việc. "Tình Nhi, cậu thay quần áo, chúng ta bệnh viện!" "Bệnh viện? . . . . . ." "Đúng, bệnh viện, tớ dẫn cậu kiểm tra chút! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vừa , Hàn Thấm Nhụy vừa bắt Hà Tình mặc quần áo tử tế lôi kéo ra ngoài. tới bệnh viện làm loạt kiểm tra tinh vi, cầm lấy báo cáo kiểm tra, Hàn Thấm Nhụy vừa hoài nghi nhìn Hà Tình, báo cáo biểu hoàn toàn bình thường. Nhưng. . . . . . Đây là chuyện buồn cười nhất sao! Nếu Tình Nhi chỉ đùa giỡn ấy cũng theo đến bệnh viện. Hơn nữa, vẻ mặt kia giống như là giả! Kia. . . . . . Đây là. . . . . . "Tình Nhi, kết quả kiểm tra rất bình thường, cậu nhớ có chuyện gì sao?" "Dạ. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi nhớ được tôi tên là Nhuế hâm, nhà tôi là Đường phủ !" "Tốt lắm, tốt lắm, tớ biết rồi, chúng ta về nhà trước rồi sau!" Thấm Nhụy vừa hấp tấp lôi kéo Hà Tình ra ngoài bệnh viện, nếu phải vì Tình Nhi chút cũng muốn ở chỗ này. Hai người vừa lái xe trở lại trong nhà Tình Nhi, vừa vào cửa Thấm Nhụy vừa lôi kéo Tình Nhi ngồi xuống chuyện. "Tình Nhi, cậu hãy nghe tớ , cậu phải cáu gì Nhuế Hâm, cũng ở Đường phủ. Cậu tên là Tình Nhu, năm nay hai mươi mốt tuổi, tớ là đồng đảng của cậu, tớ tên là Hàn Thấm Nhụy!" "Đồng đảng?" "Chính là bạn tốt!" "Tôi tên Hà Tình, phải Nhuế Hâm? Cũng ở tại Đường phủ?" "Phải phải! Cậu phải Nhuế Hâm gì đó, cậu mỗi ngày đều phải về cổ đại thể nghiệm cuộc sống rồi còn tức giận chú và gì, cũng chính là ba mẹ cậu, có lẽ cậu nghĩ quá nhiều chô nên có chút rối loạn, có muốn tớ dẫn cậu gặp bác sĩ tâm lý hay ? Ô. . . . . . biết nữa! Người ta cũng biết cậu làm sao vậy! Tại sao lại như vậy, ngày hôm qua ràng còn rất tốt! chừng. . . . . . ngày mai mọi chuyện tốt lên!" Thấm Nhụy lạc quan nghĩ tới. "Là thế này phải ? Nghĩ quá nhiều? Ma chướng? Ngày mai tốt lắm?" Hà Tình nghi hoặc nhìn Thấm Nhụy. "Dạ dạ, kém bao nhiêu đâu, đầu bị gì hẳn là rất nhanh tốt lên! Phải phải, nhất định là như vậy! Nhất định tốt!" Thấm Nhụy an ủi . "Ưm. . . . . ." Hà Tình nhìn bộ dạng tràn đầy lòng tin của Thấm Nhuỵ dần dần cũng yên tâm. "Tình Nhi, hôm nay hay là cậu theo tôi về nhà trước, cậu bây giờ mình ở nhà tớ yên tâm!" Thấm Nhụy nhìn Tình Nhi yên lòng . ra mất trí nhớ có thể thay đổi tính cách a, người tinh quái như thế có thể biến thành người yên tĩnh động lòng người như vậy. "Nơi này là nhà tôi sao? Tôi ở mình? Tớ có cha mẹ sao?" Hà Tình nghe thấy mình ở mình cảm thấy rất kinh ngạc, ở đây sao? Vậy tại sao cái gì cũng biết, cảm giác bản thân giống như luôn có người chiếu cố mới đúng.... "Phải, đây là nhà cậu, cậu ở mình! Bác trai bác thường xuyên ở nhà, tại họ ở Châu phi thể nghiệm cuộc sống nguyên thủy, chừng mấy ngày rồi, lần này đoán chừng chưa đến nửa năm họ trở về! Cho nên bây giờ cậu muốn theo tớ về nhà trước ?" Thấm Nhụy giải thích. "Ưm, được! Tớ biết rồi! . . . . . ." Hà Tình biết điều gật đầu. Chương 2 Thấm Nhụy cũng đưa Tình Nhi về khu nhà trọ ở thành thị mà dẫn Tình Nhi tới khu nhà cao cấp ở ngoại ô... Nhà chính của nhà họ Hàn. Nơi này mặc dù là nhà chính nhà họ Hàn, nhưng nhìn từ bên ngoài hay nhìn bên trong cũng cho người ta cảm giác đây là "Nhà chính". Mặc dù nhà họ Hàn ở đây mấy đời, nhưng nhà cửa hoàn toàn có dấu vết tang thương của lịch sử, ngôi nhà được cải biến phong cách. Cái này hoàn toàn là bởi vì nữ chủ nhân mấy đời có những sở thích bất đồng, mà các nam chủ bây giờ cũng phải là nhớ người xưa. Các bà xã căn cứ vào sở thích và thẩm mỹ cải biến phòng ốc họ cũng dị nghị gì. Cưng chìu bà xã cưng chìu đến cực hạn, đừng là đổi phòng ốc, chỉ cần bà xã cao hứng cho dù là phá huỷ bọn họ cũng cảm thấy chỉ cần bà xã vui vẻ có gì là thể. Cho nên mặc dù ngôi nhà này có lịch sử mấy trăm năm, từ kiến truéc kiểu dáng sửa thành cách thức Châu Âu, từ đình đài lầu các biến thành cung đình.... Nhưng chủ nhân mấy đời đều cực kì thích Ai Cập, cho nên dứt khoát xây dựng theo kiến trúc Ai cập, còn vì cách nào cải tạo khí trời mà cảm thấy tiếc nuối. tại nữ chủ nhân chỗ này là mẹ Thấm Nhuỵ, Ba Thấm Nhuỵ là con của nhà họ Hàn, toàn tâm toàn ý cưng chiều vợ. Mà mẹ của rất thích vùng sông nước Giang Nam, cho nên trong nhà lại "tu bổ" thêm cầu nước chảy Giang Nam, các phong cách lầu các. ra là tu bổ bằng xây dựng lại. Đây là lần đầu tiên Thấm Nhuỵ đưa Tình Nhi về nhà chính, kể từ sau khi mười tám tuổi học đại học, Thấm Nhuỵ vẫn luôn ở trong căn hộ mình mua ở khu vực thành thị, mặt ở thành phố học thuận tiện hơn, mặt khác, chơi cũng dễ hơn..... Dĩ nhiên, phần sau trọng yếu hơn, đối với các thời gian ban đêm mới là thời gian bắt đầu tiêu khiển, làm sao có thể ngốc nghếch về nhà giúp cha mẹ "gác đêm" đây! Lần này muốn liên lạc với ba mẹ Tình Nhi cho nên về nhà lợi dụng vệ tinh điện thoại chút, thuận tiện thoải mái ở nhà ai ngày, trong nhà có giúp việc chiếu cố Tình Nhi cũng thuận tiện hơn chút. Cũng thuận tiện cho Bác sĩ gia đình kiểm tra chút, vạn nhất Tình Nhi bị thương ở đầu mà bác sĩ lang băm ở bệnh viện kia nhìn ra được! Vốn ở khu nhà trọ trong thành phố cũng tương đối xa hoa, nhưng vẫn bằng khu nhà cao cấp thoải mái, còn có thức ăn của Thím Trương...... đúng là hoài niệm a, nhưng! Lần này dẫn Tình Nhi trở về hưởng thụ coi như xong, hai ngày nữa nhất định phải . Rất nhanh xe lái vào khu thành thị huyên náo, đến con đường yên tĩnh, tốc độ xe cũng nhanh hơn. "Thấm nhụy. . . . . . Chúng ta có thể chậm chút hay ?" Tình Nhi nhìn cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng. "Chậm chút? Tiểu thư, chúng ta bây giờ tốc độ xe vẫn chưa tới 80 km/h! Trời ạ. . . . . . Trước kia tớ chạy vận tốc 100 cậu còn chê ớ chậm! Rốt cuộc biết an toàn là đệ nhất a? Được rồi, chạy nhanh hơn nữa, tiếp tục guữ vững tốc độ này, chậm nữa kịp cơm trưa! lâu được ăn cơm của Thím Trương, nhớ quá a. . . . . . Nếu phải sợ thím Trương tố cáo với ba mẹ, tớ đào cái hang mamg thím Trương rồi! A..... A. . . . . . Đúng rồi! Năm nay Nhuế Hâm của chúng ta 21 tuổi đấy! Ha ha. . . . . . Tớ làm sao lại quên chuyện quan trong như vậy, lần này nhất định phải bắt Thím Trương a! Ha ha. . . . . ." Thấm nhụy vừa vừa như nghĩ đến cái gì dường như càng cười càng lớn. "Hai mươi mốt tuổi, tôi hai mươi mốt tuổi sao? Hai mươi mốt tuổi!" Tình Nhi giải thích được nhìn Thấm Nhuỵ cười vô cùng lớn lối. "Dĩ nhiên a, năm nay chúng ta cũng hai mươi mốt tuổi a, hôm qua cậu vừa qua sinh nhật? Tớ cũng mấy ngày nữa là qua sinh nhật! Nhà chúng tớ có truyền thống! Con cái nhà họ Hàn khi đến 21 tuổi có toàn quyền tự quyết định, mới có thể sử dụng cổ phiếu và tài khoản tay. Trong nhà cũng mới thừa nhận cậu trưởng thành, can thiệp nhiều vào cuộc sống của tớ, rất tuyệt sao! Tớ muốn trở thành phú ông! Tình Nhi chíng ta bắt đầu kế hoạch ! Ha ha. . . . . . phải giải phóng! hạnh phúc a. . . . . ." Thấm Nhụy càng nghĩ càng cao hứng, càng nghĩ càng kích động, quay đầu khát vọng nhìn Tình Nhi đáp lại. Chỉ thấy vẻ mặt Tình Nhi mờ mịt, trong nháy mắt lại cảm thấy như đưa đám. "Được rồi , chờ cậu tốt lên rồi sau. . . . . ." Ai! Mơ ước phải thực , bỗng nhiên lại mất trí nhớ là mất hứng! Rất nhanh ngôi nhà lấy màu sắc trắng đen làm chủ đạo xuất , thảm thực vật xung quanh tươi tốt, bầu khí cực kì yên tĩnh, dần dần vào có thể nghe thấy tiếng nước chảy. "Ai. . . . . . Biến thành kết cấu lâm viên tớ cũng ý kiến, nhưng mà lâu như vậy mới đến nhà chính, là quá chán!" Thấm Nhụy lôi kéo Tình Nhi vừa vừa oán trách. "Nhà tớ. . . . . . Này. . . . . ." Tình Nhi nhìn kiến trức quen thuộc, trong đầu giống như ra chút hình ảnh, những hình ảnh này từ từ kết hợp với hình ảnh trước mắt. "Cái gì?" "Nơi này cảm giác rất quen thuộc, tớ cảm thấy nơi này mới là nhà của tớ. . . . . . Tớ giống như có chút ấn tượng với nơi này!" Tình Nhi nhìn Thấm Nhụy nghi ngờ . "Nhà cậu. . . . . . Tiểu thư, tớ xác định đây là lần đầu tiên cậu tới đây! Làm sao cậu có thể có ấn tượng? Nếu cậu muốn biến nơi này thành nhà cậu. Có hai phương pháp thứ nhất, cậu để cho ba mẹ tớ nhận cậu làm con nuôi. Thứ hai, cậu gả cho tớ! Tớ khuyên cậu lựa chọn loại thứ nhất, cái kia có chút khó khắn....! Đoán trừng cậu lại mộng du rồi, gần đây phải cậu thừiwng phải về cổ đại sao? Có thể tối hôm qua cậu nằm mơ thấy giấc mộng kì quái này, tạm thời phân biệt thực hay mơ, sau đó đầu cũng biến thành kì quái như vậy." Thấm Nhuỵ phân tích . "Dạ. . . . . . Là thế này phải ?" Tình Nhi nghe Thấm Nhuỵ phân tích cảm thấy là lạ, nhưng cũng ra. "Ưm, hẳn là như vậy !" Gật đầu, Thấm Nhuỵ gọi người giúp việc tới hỏi bác sĩ gia đình có ở phòng khám hay , nhận được câu trả lời khẳng định liền kéo Tình Nhi về phía phòng khám. Ở trong phòng khám hỏi thăm cặn kẽ tình huống, lại làm loạt kiểm tra tinh vi, tất cả vẫn bình thường. "Đúng là gặp quỷ! Tình Nhi! Cậu thề cậu gạt tớ chứ!" Thấm Nhuỵ nhìn vào mắt Tình Nhi, muốn từ trong đó nhìn ra chút dấu vết, nhưng trong đó chỉ có sợ hãi và bàng hoàng. "Được rồi, tớ biết rồi, có chuyện gì, có chuyện gì, cậu đừng khẩn trương, phải sợ, thân thể thành vấn đề vẫn là tin tức tốt đúng , trí nhớ nhất định tốt hơn, cậu yên tâm có tớ đây!" Thấm Nhụy cũng chịu nổi ánh mắt như con mèo bị bỏ rơi kia, đầu hàng ."Trước tiên chúng ta gọi cho ba mẹ cậu!" tới thư phòng rất nhanh đả thông vệ tinh điện thoại. "Này, chú, gì sao? Con là Thấm Nhuỵ a!" ". . . . . ." "Cháu rất khỏe, cháu nghĩ cho mọi người, Tình Nhi mất trí nhớ! Làm sao bây giờ a? Hai người trở lại sao!" ". . . . . ." "Tốt, để cháu đưa điện thoại cho Tình Nhi!" ". . . . . ." Thấm Nhụy giao điện thoại cho Tình Nhi. "Ba mẹ sao? Con là Tình Nhi. . . . . ." ". . . . . ." "A. . . . . ." ". . . . . ." "oh. . . . . ." "Ba mẹ Saionara!" Tình Nhi máy móc câu cuối cùng tồi giao điện thoại lại cho Thấm Nhuỵ, vành mắt bắt đầu phiến hồng. "Uy! Sao lại cúp nhanh như vậy! Chú gì thế nào? Lúc nào trở lại! Cậu khóc cái gì a?" Nhìn nước mắt Tình Nhi giống như chân châu bắt đầu rơi xuống, Thấm Nhuỵ quan tâm hỏi. "Ô. . . . . . Thấm Nhụy. . . . . . Có phải tớ rất đáng ghét ? Cha mẹ tớ thích tớ?" Tình Nhi khổ sở . " có a, làm sao có thể! Ba mẹ cậu mặc dù thường ở nhà, nhưng là tuyệt đối thương cậu! Ba mẹ cậu gì rồi? Làm sao cậu có ý nghĩ như vậy?" Thấm Nhụy nhìn Tình Nhi khóc sướt mướt kinh ngạc hỏi. "Ô. . . . . . Bọn họ nữ nhi, lần này là mới chiêu a? Mất trí nhớ, là có ngươi! Lần này phải bệnh nan y rồi? Mất trí nhớ. . . . . . Con của ta nếu có thể mất trí nhớ ta liền cao hứng nữa! Cũng biết ta như vậy thành thực có thể tin phụ thân của làm sao giáo dục ra như vậy cách tinh quái nữ nhi ! Nếu là mất ký ức ta vừa lúc nấu lại trùng tạo, lần nữa giáo dục! Được rồi, hảo hảo ở tại nhà ngốc , ta và mẹ của ngươi qua tháng nữa trở về rồi! mình ngươi chú ý thân thể, khác ngày ngày nghĩ tới làm sao đem chúng ta lừa gạt trở về. Ô. . . . . . Thấm nhụy, bọn họ là phải là rất chán ta, cho nên muốn trở lại?" Nhuế hâm tái diễn kia làm cho nàng đau lòng phụ thân của vô tình ngôn ngữ , làm cho nàng cảm thấy có lẽ mình là bị chán , là gánh nặng! "Ai. . . . . . Rốt cuộc biết chăn dê hài tử cái gì cảm giác liễu! Đừng khóc nữa! Ba mẹ ngươi căn bản là tin chúng ta , ai. . . . . . Bọn họ căn bản tin tưởng ngươi mất ký ức! Ai bảo chúng ta trước kia luôn là lừa gạt bọn họ trở lại đây! Lần trước ngay cả bệnh nan y cũng dùng qua liễu, lần này mất trí nhớ bọn họ làm sao có thể tin tưởng! Ô. . . . . . có chút khóc ra nước mắt a! Ngươi cũng đừng khóc nữa! Vui vẻ chuyện. . . . . ." Chương 3 "A. . . . . . Lừa gạt bọn họ? Tại sao muốn lừa gạt bọn họ?" " ưa bọn họ tiêu dao như vậy, mà cậu luôn phải lưu lại mình.... Dù sao cũng có chuyện gì lớn, phải là mất trí nhớ sao! Rất nhanh tốt, đúng !" "A? Nha." Tình Nhi nhìn vẻ mặt nắm chắc của Thấm Nhuỵ chỉ đành phải gật đầu tỏ vẻ hiểu , biết. Thấm Nhụy dẫn Tình Nhi đến phòng chính, "Thím Trương, con về rồi!" Bóng lưng môht người phụ nữ trung niên xuất trong tầm mắt các , Thấm Nhuỵ hưng phấn kêu lên. Phụ nhân kia nghe được tiếng gọi quen thuộc lập tức quay đầu cừiwi với các , tới. "Rốt cuộc biết về nhà, tiểu Thấm Nhuỵ của ta, thím Trương rất nhớ con đấy! Tiểu bại hoại, cũng biết thường trở lại xem tiên sinh phu nhân chút. Điện thoại cũng khoing gọi được mấy cuộc...... A, vị tiểu thư mày là bạn con sao? xinh đẹp!" "Ha hả. . . . . . Người ta trưởng thành, dĩ nhiên muốn độc lập chút, ngày ngày gọi điện thoại báo, rất là phiền phức, với lại trai hẳn với mọi người con sống vô cùng tốt mới đúng, thím Trương, con nhớ người a, người cũng thèm nhìn con!" Thấm nhụy ăn quịt oán trách ." ấy là Tình Nhi, là bạn tốt nhất của con, vì số việc cho nên muốn ở nhà chúng ta thời gian. Thím Trương, ba mẹ con có nhà hay ? Ăn cơm trưa sao? Con còn chưa ăn đấy! đói nha. . . . . ." . "Chào , Hà tiểu thư, tôi lập tức chuẩn bị cho Hà tiểu thư gian phòng, nếu có gì cứ với tôi. Hi vọng có thể thoải mái ở chỗ này!" "Thím Trương, cần khách khí như vậy, người cứ gọi Tình Nhi là được!" "Ưm, chào thím Trương, cháu là Tình Nhi! nại quá, gây thêm phiền toái cho ngài!" Tình Nhi nhìn thím Trương trước mặt nhiệt tình thiện lương, trong lòng tràn đầy hảo cảm cùng cảm giác an toàn. "Ha hả, tốt, vậy gọi Tình Nhi. Hai đứa còn chưa ăn cơm sao? Tiên sinh phu nhân ở trong nhà, buổi sáng ra ngoài tham gia tụ hội còn chưa có trở lại, Thấm Nhụy muốn ăn cái gì? Thím Trương lập tức làm, lập tức có thể ăn!" "Cũng có thể a, thím Trương làm gì con cũng thích ăn. Nhanh lên chút là được, người ta cũng đói dẹp bụng Chương 4 Buổi tối nhà họ Hàn trong phòng ăn cổ điển đèn phát ra ánh sáng ấm áp, trong khí phiêu tán mùi thơm của thức ăn. khuôn mặt vị phụ nhân hơn 40 tuổi hữu nụ cười ôn nhu, khuôn mặt trải qua bao năm tháng vẫn động lòng người. Chồng của bà dùng ánh mắt sủng ái mê người nhìn chăm chuvào bà. Trong ánh mắt tựa hô có vô số say đắm. Thấm Nhuỵ ngồi đối diện với đôi vợ chồng, đối với đôi vợ chồng ba mươi lăm năm tình thâm như để ý lắm. "Ba mẹ, hôm nay con trở lại có dẫn bằng hữu về nhag!" Cuối cùng sau khi tiêu diệt xong món điểm tâm ngọt trước mắt, Thấm Nhuỵ rốt cuộc rảnh rỗi mở miệng câu đầu tiên. "Bằng hữu, bạn trai sao? Ở chỗ nào? Tại sao cùng ăn cơm?" Mẹ Hàn nghe con noiẫn bằng hữu về nhà, cảm giác chính là con giới thiệu con rể tương lai. " phải là bạn trai, là bạn !" "Bạn ? Con. . . . . ." Mẹ Hàn nghe con nhất thời cách nào phản ứng. "Bảo bối, con phải là ý tứ kia. Nó là đến bạn nữ giới!" Cha Hàn nhìn bà xã bảo bối ngốc lăn, nhịn được ôm bà ngồi lên đùi hôn lên gương mặt trơn mềm của bà. "Ha hả. . . . . . Vẫn là cha hiểu lực tốt! Đúng rồi, người ta ý tứ chính là bạn nữ giới a!" Thấm Nhụy rất hưởng thụ cảm giác đùa giỡn bà mẹ đơn thuần, mẹ vốn rất đơn thuần, lại cố ý dưới bảo vệ của ba, quả thực tính cách tựa như thiên sứ. "Nga, vậy cũng phải gọi ấy xuống ăn cơm! ấy ở chỗ nào?" " ngủ, hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, cậu ấy mệt chết xế chiều ngủ vẫn chưa tỉnh. Con cũng vậy gọi cậu ấy, đợi buổi tối con lại ăn chút điểm tâm với ấy. Ba mẹ, con với mọi người nha, ấy là Hà Tình. Buổi sáng hôm nay lức con tìm ấy phất cậu ấy đột nhiên mất kí ức! Con có dẫn cậu ấy bệnh viện, cũng để bác sĩ nhà chúng ta kiểm tra, nhưng là bọn họ đều cậu ấy hoàn toàn bình thường, có bị thương. biết là nguyên nhân gì đưa đến mất trí nhớ. . . . . ." Thấm nhụy đem toàn bộ tình huống cho cha mẹ. Ban đêm, chiếc Porsche CarreraGT giống như lưu tinh xẹt qua đêm đen. Tốc độ làm người ta cưc độ run rẩy. Cảm giác người lái xe bên trong lớn lên cực kì đẹp trai, tròng mắt thâm thuý, sống mũi cao thẳng ,nhìn như vô tình để lộ đôi môi mỏng, khuôn mặt nghiêng về Châu Âu bởi vì thiếu nụ cười mà lộ vẻ sẳng giọng. Rất nhanh xe dừng trước cửa nhà họ Hàn, bước ra, thân cao mét chín, chân dài thẳng tắp, lồng ngực rộng rãi bởi vì vóc người hoàn mỹ mà cũng lộ vẻ dầy nặng, ngược lại làm cho người ta loại cảm giác an toàn, làm cho người ta khỏi tưởng tượng nếu như có thể dựa vào lồng ngực đó ấm áp như thế nào. chính là Hàn Vũ tuấn, tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị, 27 tuổi, 23 tuổi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc này, phương thức làm việc lưu loát lãnh khốc. Xí nghiệp Hàn thị là côn ty hàng hàng đầu châu Á. Phi trường Hàn thị trải rộng 26 quốc gia toàn cầu. Hàn Vũ tuấn tổng giám đốc xí nghiệp Hàn Thị cũng là tổng giám đốc khách sạn Hàn thị, khách sạn Hàn thị lúc đầu chẳng qua là xí nghiệp Hàn Vũ Tuấn dùng để rèn luyện kinh doanh, năm thứ hai trung học cùng với ba người bạn chỉ muốn xuất tiền muốn xuất lực tạo dựng nó, mà xí nghiệp theo thiếu niên trưởng thành mà phát triển lớn mạnh , trở thành nhà hàng xí nghiệp số , khách sạn Hàn thị tự niên quy về kỳ danh, càng thêm phát triển . Về phần xí nghiệp Hàn thị có bao nhiêu tài sản, có ai ràng, bởi vì đó là tính toán quá lớn ai nguyện ý làm. Vui Tình tỉnh lại trong bóng tối, nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, hoàn cảnh yên tĩnh, làm Vui Tình nhất thời quên mất mình ở chỗ nào. theo trực giác về phía ánh ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết
bảo bối của tổng tài lãnh khốc